Steve Munday đã lập gia đình và quản lý một cửa hàng nhưng, 40 năm về trước anh đã trải qua một chuyện kỳ lạ.
Anh cho là mình vẫn đang mang một mảnh cấy ghép của người ngoài hành tinh trong cánh tay như một kỷ vật của cái ngày anh bị họ bắt cóc khi đang lái xe đến nhà bạn mình ở vùng Northampton vào năm 1974.
Steve nói: “Chuyến đi đó lẽ ra mất tối đa 15 đến 20 phút. Tuy nhiên, dường như có lúc tôi không nhớ hết được những gì xảy ra trong suốt chuyến đi đó. Tất cả những gì tôi còn có thể nhớ được là một phút trong lúc tôi đang đạp xe trên đường dưới ánh nắng chói chang thì tôi chợt nhận ra mình đi xa hơn một dặm, đang vật lộn với chiếc xe đạp lắc lư, đang lao xuống dốc. Thời gian hiển nhiên vẫn trôi đi, vì lúc đó trời đang tối dần. Khi tôi tới được nhà bạn tôi thì đã 2 tiếng kể từ sau khi tôi bắt đầu lên đường, thế là tôi đã ‘mất’ khoảng thời gian là 1 tiếng 45 phút.
Một vài ngày sau tôi thấy phía dưới da tôi có một vật thể nhỏ. Không hề có dấu vết sẹo hay vết cấy vào, chỉ là một vết màu đỏ. Nó dài khoảng 1cm, rộng 3 đến 4mm và dường như không dính chặt vào cơ thể tôi.
Khi nó hoạt động, nó làm rối loạn các máy đọc mã vạch tại bàn thu ngân ở siêu thị. Nó khiến cho máy in đơn giá hiển thị đơn giá sai. Nó cũng tác động lên các đồ điện nếu tôi lại gần.
![]() |
Bức vẽ phác họa đĩa bay của Steve Munday. |
“Tôi không biết vật thể đó là gì. Nếu đúng thực là của người ngoài hành tinh thì có lẽ họ đã định vị tôi để họ có thể giám sát xem tôi ở đâu và đang đi đâu.
Nó cũng có thể được dùng làm một phương tiện liên lạc với tôi khi họ cần.
Khi tôi cho mọi người xem, họ sẽ trở nên buồn nôn mặc dù anh trai tôi nói anh ấy rất muốn lấy nó ra để kiểm tra kỹ nó. Tôi cũng muốn nghiên cứu nó nhưng tôi lại không muốn lấy nó ra. Tất cả chúng tôi đang sống khá nhàm chán vì thế vật thể này biến tôi khác biệt so với những người khác và làm tôi trở nên đặc biệt.
Hai anh trai tôi cũng đã từng tiếp xúc với đĩa bay và trải qua những điều kỳ lạ trong cuộc sống của họ. Tất cả chúng tôi đều cùng có một kiểu nhóm máu hiếm, vậy nên tôi tự hỏi, không biết có phải các lực lượng ấy đã chọn chúng tôi vì DNA và gen của chúng tôi đặc biệt không.
Đến nay tôi vẫn tò mò không hiểu điều gì đã xảy ra trong chuyến đi mình đã bị trễ tới 1 tiếng 45 phút vào cái buổi tối năm 1974 đó.”
Thú vị!
Trả lờiXóa